Lúc nào chúng tôi bị nóng trong người ,bà ngoại tôi hay nấu chè nầy cho chúng tôi ăn để giải nhiệt, bà giải thích đậu xanh thuộc loại mát,bông cúc cũng họ hàng mát, phổ tai cũng mát luôn ,củ sen xắt mỏng cũng là anh em họ hàng của nhau, các em tôi thì không thích mấy nhưng có chè ăn với nước đá là suya rồi,nên cũng chơi láng ,đó là những ngày trưa hè nắng khủng khiếp ở HUẾ ,chúng tôi lúc đó còn nhỏ nhưng lại vâng lời bà ,bà dạy cho từng món ăn ,những món chè nửa TÀU nửa VIỆT ,chúng tôi thấy vẫn ngon như thường , có lẻ bà là người con gái duy nhất nên học ở ông cố tôi về thuốc bắc những loại ăn được những loại cấm kỵ và những loại không nên ăn vì chả bổ dưỡng và không cần thiết cho cơ thể ,bà có nhà bảo sanh để đở sanh cho người ta,nhưng tôi bệnh quá bà phải giao cho người khác vì thương mẹ tôi sợ bà lo lắng nhiều việc quá cực khổ, lúc đó mẹ tôi làm chủ câu lạc bộ ở trường THIẾU SINH QUÂN nên mẹ quá bận rộn bà ngoại không an tâm ,mổi lần bà trông tôi mấy tháng mới về lận, tôi rất mê bà vì bà thương quý tôi lắm ,thủa nhỏ dù tôi có người chăm sóc riêng ,nhưng tôi vẫn quyến luyến bên cạnh bà để được bà quạt ,thoa lưng và massage đầu và cổ ,tay chân tôi ,vì tay chân tôi yếu đuối lúc nhỏ nằm liệt vì bệnh nặng ,tôi hay nói với bà cháu rất buồn vì đi đâu cũng có người cõng cả ,tôi muốn chạy nhảy chơi đùa cũng không được sợ những trẻ con khác xô lấn hoặc ăn hiếp bị trầy trụa mình mẩy là ba tôi sẽ không thích và là 1 vấn đề lớn cho gia đình tôi,bà và mẹ và cả bà nội nữa năn nỉ tôi con chỉ được ngồi ở ghế xem con nít chơi đùa mà thôi ,cả nhà rất sợ cơn thịnh nộ của tôi nếu chẳng may tôi bị té v.v...tôi buồn lắm năn nỉ ba ,ba ơi cho con đi chơi đi ,ba nói không được đâu con khi ba rảnh ba chở con đi ,chỉ đi với ba là được mà thôi,con coi con ốm trơ xương ra không ăn được gì nhiều nếu tụi nhỏ hàng xóm xô con té là con gãy xương ngay ,nên tôi vẫn đưa mắt nhìn các bạn chơi đùa thỏa thích và nước mắt âm thầm chảy ,không ai biết lúc nhỏ tôi thường khóc lén nhiều lần tôi phải làm bộ che mềm trùm đầu và giả ngủ để khỏi bị ai phát giác ,có thể bà biết nên kể cho tôi nghe nhiều câu chuyên vui, cổ tích của TÀU và của làng ngoại ,khi ông bà cố di dân từ TÀU qua,ông cố dạy học và mở tiệm thuốc bắc và dạy học trò cho ngành thuốc bắc luôn không chỉ đạy tiếng TÀU mà thôi,còn bà cố có 1 cửa hàng xén thật lớn gạo,mắm ,muối,tiêu ,đường ...nhang ,đèn,tô ,đĩa ,chén ,bát...tôi còn nhớ mẹ tôi có nguyên 1 căn phòng trong đó toàn là chén dĩa quý bằng sứ trắng có bông hoa rất đẹp ,tôi hay xin vào để nhìn,sờ và rất thích thú, mẹ nói mai mốt con lớn mẹ cho con tất cả do đó tôi rất quý trọng những chén dĩa đó và rất sợ khi chính tay mình làm vỡ chúng nó ...
Những ngày trời nóng chúng tôi bị lở miệng ăn uống không được gì nhất là ăn những thức ăn có nêm nước mắm ,muối ,tôi rất thích vì ăn khoảng 2 ngày là dù chúng tôi không xức thuốc trong miệng vẫn lành.
-- Ngâm 1 nhúm bông cúc dùng để pha trà ,loại nầy bông nhỏ,thấy thì màu trắng nhưng khi ngâm ra nó có màu vàng như lá trà tươi,ngâm nước ấm ,rữa sạch ,cho lượng nước tương xứng với mình muốn nấu chè.Sau đó dùng rây lượt lại chỉ lấy nước,bỏ hoa.
-- Đậu xanh hột loại hột tốt ,rửa sạch ,cho vào nồi có nước bông cúc,nấu sôi với 1 xíu muối.
-- phổ tai khô ngâm ,chà sạch xắt sợi nhỏ ,chà với muối cho thật sạch và chỉ rửa và chà bằng nước lạnh ,để sẳn.
-- Củ sen mua về lột vỏ, bào tròn thật mỏng ngâm với nước lạnh và 1,2 muỗng dấm cho được trắng.
-- Đường phèn .
Khi đậu sôi vặn lửa rất nhỏ ,đậy nắp lại không cho sôi chỉ hơi hơi sôi mà thôi, để khi chín đậu hột không bong vỏ ra đàng vỏ, xác đi đàng xác ,đậu đi đàng đậu,khi đậu đã nở chín ,lấy 1 ít nước nấu đường phèn trong 1 cái nồi khác cho tan đường và cho vào nồi đậu lửa vừa nêm hơi ngòn ngọt 1 tí ,tắt lửa cho củ sen vào đậy nắp 15 phút,cho phổ tai vào ,bưng nguyên nồi chè rộng nước lạnh cho mau nguội và múc ra ăn với nước đá khi nguội hẳn.
Món chè nầy không đặc cũng không lỏng vì khi cho đá vào là vừa cái vừa nước.
Món chè nầy phải nấu với đường phèn mới đủ mát và bộc phát hết tinh hoa của 5 thứ trên,không cho bất cứ gì vào cả vì sẽ phá mùi bông cúc,chè thơm lại mát ăn với đá bào thì nhất rồi ,phải không các bạn ?
***** Cám ơn ngoại đã bao lần nấu cho chúng con ăn và dạy cho chúng con cái công dụng của nó ,mổi lần con tôi bị nóng ,lở miệng sốt khóc ,tôi lại nấu và cũng kể cho con nghe về bà cố ra sao, thương mẹ của các con như thế nào , bây giờ bà mất lâu lắm rồi ,lúc tôi rời nước ra đi khoảng 20 năm ,mổi lần nấu cái gì ,ăn cái gì cũng nhớ lời ngoại dạy và tôi rất trân quý mối tình bà cháu thắm thiết biết bao,không nhìn được bà lần cuối và tiễn bước bà đi đến nay tôi vẫn đau xót trong lòng,nước mắt tôi vẫn âm thầm chảy mà không ai hề hay biết cũng như những ngày xưa có bà...
Lúc xưa mổi lần ngoại về nhà ngoại hay cột cho tôi 1 vòng giây đỏ nơi cổ tay bà nói khi nào con nhớ bà là có bên cạnh con,những ngày sau đó tôi hay nói chuyện với vòng giây của tôi lắm ,ba biết chuyện không cho sợ tôi nhớ bà quá phát bệnh cứ nói chuyện lảm nhảm với nó và như thế là dị đoan nên ba chờ tôi ngủ nói mẹ cắt bỏ ,sáng ra tôi khóc thê thảm nói bà không thèm ở bên cạnh con nữa và tôi âu sầu lâu lăm nên ba lại cho người mời bà lên lại ,ngoại la ba ,thường thì tôi thấy ba cằn nhằn ngoại nhưng lần nầy vì tôi ba không dám cãi ,tôi còn nhỏ đâu biết là sao ,nhưng rồi 1 tháng sau ông ngoại lại cho người gọi bà về ,cứ thế ngoại tôi cũng vì tôi mà chạy đi chạy về nhưng miệng bà vẫn cười , mẹ tôi có nụ cười xinh đẹp của bà và sự hiền lành của ngoại ,có lẻ tôi cũng lây lây chút đỉnh nên con cũng nói mẹ có nụ cười xinh đẹp của bà ngoại đó mẹ ,cám tạ ơn trên cho tôi nụ cười nầy vì trong tôi ,trên môi tôi luôn có ngoại, phải không ngoại ??? :cry: :cry: :cry: :heart: :heart: :heart: